Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

có những lúc ta vô định, những lúc cảm xúc như người điên: bất an, hoang hoải


Những ngày này thi và học mệt mỏi quá. Bao nhiêu là buồn vui lo sợ. Vui vì thấy mọi người đoàn kết hơn, quan tâm đến nhau hơn, mọi người trải lòng với nhau hơn. Lúc này mới thấy tiếc rằng chẳng ai chịu hiểu nhau sớm hơn, chịu dành cho nhau một chút thời gian để hiểu nhau từ trước. Vui đấy rồi ta chợt khóc ngay, uhm chỉ còn một tuần nữa là ta tạm biệt cuộc sống sinh viên, tạm biệt mọi người, tam biệt mái trường này mặc dù từ trước ta không có nhiều tình cảm dành cho nó. Không còn là sinh viên, chỉ vài từ ngắn như thế mà ta thấy hụt hẫng nhiều quá. Ta thấy chới với quá, thấy mình chưa chuẩn bị được gì cho ngày mai cả. Liệu sẽ ra sao nhỉ?

Ta còn chưa quyết định mình sẽ về nhà hay ở lại đây. Mấy hôm nay cứ có thời gian rảnh là mình lại lang thang khắp chốn ở Hà Nội, qua những con đường, những góc phố mà ta chưa đặt chân và cả những nơi in dấu bao kỉ niệm sau bốn năm ta ở mảnh đất này. Ta thảng thốt, sau bốn năm ta thay đổi nhiều quá, không còn là mình nữa, ta thấy mình thờ ơ, hờ hững với số phận, ta chua ngoa, ta không còn nước mắt để đồng cảm và cả một nỗi đau mà suốt cuộc đời này không biết khi nào ta mới có thể tha thứ cho mình được.

Bằng lăng nở rồi đấy, ta lang thang như một đứa vô hồn, không đích đến vô định, cô đơn, ta chợt khóc, chợt cười. Tím, tím, tím lắm, ta lạc vào thế giới đó, đi mãi đi mãi mà vẫn là sắc tím u buồn của ta. Cũng có lúc ta vẫn mong ở cuối con đường đó có bước chân dù là đi lạc của một người nhưng rồi ta chợt nhận ra mình ngu ngốc, đừng hy vọng và tin vào những thứ viễn vông tương tự.

Ta vẫn đi, vẫn đi với những bước vô định

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

Gửi cháu yêu!


Gửi ku Mít của gì!

Hôm nay sau bao ngày mong đợi ku Mít của gì đã cất tiếng khóc chào đời. Gì không được gặp mặt ku Mít của gì nhưng Mít biết là gì yêu Mít nhiều thế nào mà Mít nhỉ? Cuối tháng gì về với Mít nhé. Mít phải ngoan không được quấy mẹ nhiều nha. Mít phải ngoan gì mí thương cơ. Gì chúc Mít của gì hay ăn chóng nhớn, là ku Mít ngoan của cả nhà.

Gì sẽ thực hiện những mong ước của Mít với mẹ nữa, sẽ không làm bà buồn, khóc và thất vọng nữa. Ku Mít tin gì chứ? Gì đã hứa gì sẽ mạnh mẽ, sẽ thay mẹ chăm ku Mít mà. Gì phải thực hiện được.

Gì yêu Mít nhiều nhiều. Gì cháu mình cùng cố gắng nha!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

nó sẽ lại là nó


Mình có đang buồn không nhỉ?

Mình cũng không biết nữa. Anh nói vẫn nhớ và yêu, vẫn đi cùng theo cuộc đời nó. Vậy còn vợ anh thì đi đâu? Anh đã có sự lựa chọn của riêng mình, sự lựa chọn cuối cùng của mình rồi anh nhỉ? Anh cưới vợ, vâng anh không cần phải thông báo cho nó như khi anh ra đi đâu.

Tại sao anh lại ích kỷ như vậy? Anh biết nó yêu anh và không từ chối anh một việc gì; nhưng tại sao anh lại làm thế? Anh có vợ rồi nhưng vẫn muốn giữ nó bên mình? Anh tham lam quá, nó thì ấu trĩ đến độ tin hết những lời anh nói. Sau những lần như thế nó thấy mình tồi tệ vô cùng, nó cũng là đàn bà và ai chẳng ích kỷ muốn giữ riêng cho mình, là đàn bà ai muốn chia sẻ người đàn ông của mình cho người phụ nữ khác. Nó cũng ích kỷ thôi nhưng giờ anh không còn là của nó nữa hãy để cho anh toàn tâm lo cho vợ con, cho mái ấm của chính anh, cho sự lựa chọn cuối cùng của anh.

Hãy để nó ra đi anh nhé, nó biết rằng nó sẽ không còn là mình nữa nhưng đừng đối xử bất công như thế với chị ấy anh nhé.

Rồi nó lại là nó.............

Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

phải thật nhẫn tâm


Lại nhớ anh nữa rồi. Cơn mơ chợt tỉnh chợt qua nhưng khó quá làm sao để lại là mình bây giờ? Anh đã ấm êm bên một người khác rồi mà mình vẫn nhớ như in như mới hôm qua thế này rồi tự mình làm mình đau thôi.

Anh hỏi mình nếu anh lấy vợ thì còn nhớ anh nữa không? Liệu còn có thể không nhỉ? Nếu quên một người là dễ dàng thì mình đã khác khác rất nhiều, có khi mình cũng đã lấy chông rồi nhỉ? Nhưng nỗi đau nó vẫn hiện hữu quanh mình như mới hôm qua vậy.

Có người hỏi mình tại sao cứ phải đau mãi như thế? Tại sao không mở lòng mình để đón những cái mới? Có lẽ mình là người bảo thủ nên khó thay đổi, có lẽ mình quá ấu trĩ nên mới khư khư giữ mãi nỗi đau trong lòng mà không thể quên được.

Mình giờ mệt mỏi lắm không muốn thay đổi nữa, không muốn cuộc sống của mình thay đổi nữa, nó cứ bình lặng trôi qua như bây giờ là nhẹ nhàng nhất, mình không muốn tiếp tục khi bản thân mình không thể cười. Con chim sợ cành cong thôi, mình cũng không đủ tự tin rằng mình lại có thể tin và yêu một người nữa như thế. Mình không muốn khi bắt đầu với ai đó mình lại so sánh, chỉ khi nào mình không còn giật mình khi những cơn gió chở kỉ niệm qua, không phải lau vội những giọt nước mắt khi trên đường tự dưng kỉ niệm ào về, không còn xem tình đầu là cái ô che nắng che mưa cho bản thân mình, khi mình không còn núp dưới cái bóng quá khứ để làm mình đau, làm người khác phải thất vọng nữa.

Tất cả chỉ cần thời gian, sẽ không sao đâu nhỉ? Cố lên mình nhé, đừng khóc nữa không có gì là không thể vượt qua mà. Sống cần hướng đến tương lai, bây giờ hãy quên chuyện tình cảm đi chỉ chú ý vào thực tại, vào tương lai thôi.

Ngày mai trời sẽ sáng..........

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

BỜM ƠI! HÃY LÀ CHÍNH MÌNH NHÉ


Lại mơ thấy anh nữa rồi, bùn quá. Chẳng biết lúc nào thì em mới không còn phải gặp anh trong giấc mơ nữa. Chiều nay đi học về thấy anh đi làm về, tự dưng lại muốn khóc quá. Anh đâu còn là của em nữa chứ, anh và em đâu còn là người quen biết nữa chứ? Sao cứ nhìn thấy anh là tim em nghẹn lại? Nhủ với lòng sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa mà, nước mắt em rơi thế là đủ rồi, em đau khổ ngần ấy là đủ rồi, giờ em chỉ muốn được bình yên thôi mà sao khó thế?

Biết rằng cố quên là sẽ nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. Em sẽ không làm thế nữa, khi nhớ anh em vẫn sẽ nhớ không trốn tránh, không quên được em sẽ nhớ anh tiếp, nhớ đến khi nào đủ thì sẽ thôi. Khi nào đủ thì chiếc là sẽ rơi, khi nào mọi nỗi nhớ trong em cân bằng thì nỗi nhớ anh cũng theo đó mà nguôi ngoai.

Sẽ là rất ngốc khi cứ ôm khư khư trong lòng mình mọi đau khổ, nhớ nhung để rồi mình không thể cười, không thể bình yên lúc nào. Em sẽ làm thật tốt, anh yên tâm dù rất nhớ anh, yêu anh nhưng em sẽ không cho phép mình được bị lụy đi cầu xin tình cảm hay hành hạ bản thân mình như những ngày qua nữa đâu. Em sẽ không níu giữ một đôi chân đã muốn rời bỏ em, đôi tay đã không còn muốn nắm tay em nữa. Chẳng có ai yêu mình như chính bản thân mình cả anh nhỉ? Em sẽ lại là em như xưa, sẽ vui tươi, yêu đời và bình yên như vốn có.

Sẽ làm được thôi, ta là Bờm mà. Hãy là chính mình Bờm nhé!!!!!!!!!!!

Cố lên................