
Lại mơ thấy anh nữa rồi, bùn quá. Chẳng biết lúc nào thì em mới không còn phải gặp anh trong giấc mơ nữa. Chiều nay đi học về thấy anh đi làm về, tự dưng lại muốn khóc quá. Anh đâu còn là của em nữa chứ, anh và em đâu còn là người quen biết nữa chứ? Sao cứ nhìn thấy anh là tim em nghẹn lại? Nhủ với lòng sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa mà, nước mắt em rơi thế là đủ rồi, em đau khổ ngần ấy là đủ rồi, giờ em chỉ muốn được bình yên thôi mà sao khó thế?
Biết rằng cố quên là sẽ nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. Em sẽ không làm thế nữa, khi nhớ anh em vẫn sẽ nhớ không trốn tránh, không quên được em sẽ nhớ anh tiếp, nhớ đến khi nào đủ thì sẽ thôi. Khi nào đủ thì chiếc là sẽ rơi, khi nào mọi nỗi nhớ trong em cân bằng thì nỗi nhớ anh cũng theo đó mà nguôi ngoai.
Sẽ là rất ngốc khi cứ ôm khư khư trong lòng mình mọi đau khổ, nhớ nhung để rồi mình không thể cười, không thể bình yên lúc nào. Em sẽ làm thật tốt, anh yên tâm dù rất nhớ anh, yêu anh nhưng em sẽ không cho phép mình được bị lụy đi cầu xin tình cảm hay hành hạ bản thân mình như những ngày qua nữa đâu. Em sẽ không níu giữ một đôi chân đã muốn rời bỏ em, đôi tay đã không còn muốn nắm tay em nữa. Chẳng có ai yêu mình như chính bản thân mình cả anh nhỉ? Em sẽ lại là em như xưa, sẽ vui tươi, yêu đời và bình yên như vốn có.
Sẽ làm được thôi, ta là Bờm mà. Hãy là chính mình Bờm nhé!!!!!!!!!!!
Cố lên................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét