Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

BỜM ƠI! HÃY LÀ CHÍNH MÌNH NHÉ


Lại mơ thấy anh nữa rồi, bùn quá. Chẳng biết lúc nào thì em mới không còn phải gặp anh trong giấc mơ nữa. Chiều nay đi học về thấy anh đi làm về, tự dưng lại muốn khóc quá. Anh đâu còn là của em nữa chứ, anh và em đâu còn là người quen biết nữa chứ? Sao cứ nhìn thấy anh là tim em nghẹn lại? Nhủ với lòng sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa mà, nước mắt em rơi thế là đủ rồi, em đau khổ ngần ấy là đủ rồi, giờ em chỉ muốn được bình yên thôi mà sao khó thế?

Biết rằng cố quên là sẽ nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. Em sẽ không làm thế nữa, khi nhớ anh em vẫn sẽ nhớ không trốn tránh, không quên được em sẽ nhớ anh tiếp, nhớ đến khi nào đủ thì sẽ thôi. Khi nào đủ thì chiếc là sẽ rơi, khi nào mọi nỗi nhớ trong em cân bằng thì nỗi nhớ anh cũng theo đó mà nguôi ngoai.

Sẽ là rất ngốc khi cứ ôm khư khư trong lòng mình mọi đau khổ, nhớ nhung để rồi mình không thể cười, không thể bình yên lúc nào. Em sẽ làm thật tốt, anh yên tâm dù rất nhớ anh, yêu anh nhưng em sẽ không cho phép mình được bị lụy đi cầu xin tình cảm hay hành hạ bản thân mình như những ngày qua nữa đâu. Em sẽ không níu giữ một đôi chân đã muốn rời bỏ em, đôi tay đã không còn muốn nắm tay em nữa. Chẳng có ai yêu mình như chính bản thân mình cả anh nhỉ? Em sẽ lại là em như xưa, sẽ vui tươi, yêu đời và bình yên như vốn có.

Sẽ làm được thôi, ta là Bờm mà. Hãy là chính mình Bờm nhé!!!!!!!!!!!

Cố lên................

Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

NGÀY MAI BÌNH YÊN SẼ TỚI


Phải làm sao đây khi nhớ anh? Em thật sự thấy mệt mỏi không còn đủ sức để cố nữa. Tưởng chừng cảm xúc đã ngủ yên rồi chợt bừng dậy, mọi cố gắng của em mấy tháng nay trở thành công cốc sao? Chiều đó từ trên xe bus về chỉ cần nhìn qua thôi giữa hàng trăm người em nhận ra anh- người mà em yêu nhất, người cho em nhiều đau khổ nhất, người mà em nghĩ rằng mình đã hận rất nhiều nhưng không giờ phút nào em không nhớ. Anh tại sao vậy? Tại sao anh có thể phản bội lòng tin của em như thế được? Anh có biết rằng em đã đặt hết lòng tin của mình vào anh rồi không? Khi em hỏi anh rằng anh đang thay đổi phải không? Anh đã thề rằng đó là anh đang yêu em nhiều hơn, anh thương em nhiều hơn. Uh, chắc thế anh chỉ thương em nhiều thôi. Anh biết rằng em yêu anh nhiều hơn anh yêu em đấy mà.

Thật bàng hoàng khi xa anh rồi em mới biết từ khi mình còn bên nhau anh đã yêu người khác, khi mà anh vẫn đưa em đi chơi vẫn nói những lời yêu thương. Còn gì đau khổ hơn khi biết cái cảm giác đó nhỉ? Em đã từng nghĩ chẳng ai thật thà như anh cả nhưng em phải đánh giá lại thôi anh nhỉ? Chẳng có ai ấu trĩ như em vẫn ôm trong lòng bóng hình một người không xứng đáng; vậy mà vẫn nhớ nhung, vẫn đau khổ. Còn hận là còn yêu phải không? Sao em không hận anh mà em không quên được? Em nhớ những ngón tay dài dài, khẳng khiu của anh; em nhớ vết sẹo trên cổ anh, em nhớ cái biểu tượng mà anh đeo trên cổ để rồi ra đường em vẫn giật mình khi có chiếc xe mang biểu tượng đó chạy ngang qua dù em biết rằng đó không phải là anh; em nhớ những lời anh nói, nhớ nụ cười của anh, nụ cười mà em bảo nó đểu đểu nhưng lại đứng ngồi không yên nếu một ngày không nghe thấy; em nhớ những tin nhắn yêu thương của anh như vừa hôm qua thôi, em đã không xóa một tin nhắn nào của anh từ 1 năm nay, em ngốc quá phải không?

Mấy đứa bạn em đều bảo em điên, dốt khi để anh qua mặt, anh lừa dối như thế nhưng em không muốn, không muốn níu kéo một đôi chân đã muốn bước đi, đôi tay đã không muốn nắm tay em nữa. Em muốn giữ hình ảnh anh trong em là tốt đẹp nhất, không muốn rằng khi không còn bên nhau nữa rồi nối xấu, chửi rủa nhau, không em không muốn điều đó xảy ra đâu dù đôi khi em cũng muốn nổi loạn, cũng muốn làm cho ra nhẽ nhưng để làm gì cơ chứ? Liệu chúng mình có còn được như xưa không? Liệu rồi mình còn yêu thương được nữa không? Thôi tốt nhất là em chịu vậy, yêu để rồi bị lừa dối, tin dể rồi mất niềm tin em đã chịu rồi anh đừng để cho người đó phải chịu nữa nhé. Hãy yêu người đó khác cái cách mà anh đã yêu em nhé.

Mùa đông lại đén rồi anh ah! Mùa đông năm nay em sẽ không đan khăn nữa mà em sẽ tháo anh ah. Em sẽ tháo chiếc khăn mà em đan cho anh từ năm ngoái ra đan lại dù anh không còn quàng nó nữa nhưng em hy vọng dù trong tưởng tượng mùa đông này anh sẽ không bị ho, bị sổ mũi nữa. Cẩn thận anh nhé, anh mà ho bây giờ là đến tận sinh nhật anh anh mới khỏi đó.

Em đã xếp hết những vật kỉ niệm anh tặng vào chiếc hộp rồi, chiếc kẹp tóc anh tặng em sinh nhật năm 2008 này, đôi găng tay giáng sinh năm 2009, cái áo len sinh nhật năm ngoái, chiếc áo khoác 20/10, em đã làm mất đôi hoa tai mà anh tặng ở chợ sinh viên rồi còn hai cái áo em cho vào hộp thôi không mặc nữa. Mất cả buổi trời em cũng tháo hết những tờ tranh mà anh in tặng em xuống rồi, những bức tranh thư pháp mà em yêu thích đã cho vào va li rồi cùng với những bức tranh mà em đã in (đó là những bức ảnh mà em bắn từ điện thoại của anh về từ ngày xưa, điện thoại hỏng em cop hết vào máy tính rồi máy tính hỏng em đã khóc mấy ngày trời sợ sẽ mất hết nhưng may quá nó vẫn còn, em đem in ra luôn) và em cũng sẽ xếp vào nơi đó.

Nhưng còn quyển nhật ký em chưa biết làm sao vẫn thi thoảng viết khi nhớ anh sợ không làm chủ được sẽ nhắn tin cho anh. Em viết tất anh ah, viết từ những ngày đầu mình quen nhau, yêu nhau và bây giờ khi em nhớ anh. Nó sắp hết rồi và giờ em viết lên blog, em không sợ anh đọc được đâu vì em biết anh chẳng bao giờ đọc vì anh cho đó là những chuyện tầm phào mà. 3 năm đâu phải là ngắn anh nhỉ? Muốn quên được đâu phải dễ, từ từ em sẽ làm được, em tin là như vậy. Vì em là tim thép mà. 3 năm trước anh đã từng hỏi xin tim thép đấy, anh làm cho nó chảy ra rồi anh dội nước vào nó nhưng rồi một ngày nó sẽ trở về là nó dù biết sau một lần ngã như thế nó sẽ khó có thể đập loạn nhịp lần nữa.

Giờ em sẽ xếp anh vào miền kí ức thôi. Cho anh vào một góc ở đáy tim thôi không để nó làm em đau nữa. Khó lắm nhưng em sẽ cố hết mình, khi nào miền nhung nhớ ấy vẫy gọi thì em sẽ lại viết, viết đến khi nào mọi cảm xúc tạm lắng xuống, đến khi nào em không còn khóc khi bất chợt nhớ đến anh, nhớ đến những ngày yêu thương xa xa lắm ấy.

Ngủ ngoan anh nhé. Ngủ thật ngoan để cho em chuỗi ngày còn lại là bình yên nhé.........